CÁI CHẾT TÌM ĐẾN KẺ NGU DỐT, TÌNH YÊU SỰ SỐNG SINH THÀNH NGƯỜI THÔNG MINH
Vào thời xưa, ở một vương quốc nằm bên kia bờ Thái Bình Dương có một vị vua thông minh tài trí trị vì đất nước. Đất nước thanh binh rộng ngàn dặm vuông dưới quyền điều khiển của ngài. Nhân dân chăm lo cấy cày, trẻ em chăm lo học hành, mọi người dân đều chăm lo làm điều thiện. Vị vua hiền, anh minh sớm biết lo xa cho vận mệnh dân tộc mình, ngài đặt ra các luật lệ răn dạy mọi thần dân phải biết thương yêu nhau, không gây oán thù, không làm điều ác.
Nhưng rồi một tai hoạ đã xảy ra đối với đất nước của ngài. Nhà vua tài trí thông minh đột ngột băng hà để lại một người con gái xinh đẹp, trí tuệ hơn người nhưng còn nhỏ dại. Trước khi chết, nhà vua chỉ kịp gọi hoàng hậu và công chúa đến bên giường căn dặn: hãy chăm lo công việc triều chính, tin dùng trung thần và nuôi dạy công chúa nên người,s au này tìm một vị phò mã tài đức để thay mình trị vì đất nước…
Nhưng chẳng bao lâu khi nhà vua qua đời, hoàng hậu vì ham quyền lực, lại bị bọn gian thần xúc hiểm đã không tin dùng những người tài giỏi, lưu đầy các trung thần.
Nỗi lo cho sự trường tồn của vương quốc biến thành nỗi u hoài trong ánh mắt công chúa, tuy nhiên không cản được sức sống mãnh liệt của tuổi xuân, công chúa càng lớn càng xinh đẹp. Nhớ lời cha dặn, vừa tuổi trăng tròn, nàng xin phép hoàng hậu tổ chức những cuộc thì để tìm người tài giỏi lập làm phò mã. Biết không thể từ chối được, hoàng hậu chấp thuận. Nhưng với bản tính hay ganh ghét người tài, hoàng hậu không để cho công chúa toàn quyền quyết định. Đã hai mùa dựng đài kén rể, không ít những chàng trai tài giỏi từ khắp mọi miền quê về kinh mong sánh duyên cùng công chúa. Những người thắng cuộc, đáng danh phò mã chưa kịp gặp công chúa trao lời hẹn ước, đã bị hoàng hậu tìm cách ghép tôi. Họ phải chọn một trong hai cách chết: hoặc bị chém đầu, hoặc bị treo cổ.
Dù rất thông minh nhưng công chúa bất lực, công chúa buồn lắm, nàng chẳng còn tâm trí nào chờ đón cho cuộc thi lần thứ ba này nữa. sắp đến ngày thì, bỗng một người cung nữ vào báo cho nàng biết, có một vị tướng trẻ tự xưng là người quen cũ, xin được gặp nàng để ứng thi. Vừa gặp chàng, công chúa nhận ra ngay, người đó chính là một bộ tướng rất giỏi mà cha nàng tin cẩn. Khi còn sống, cha nàng rất mực yêu chiều con gái, ông thường mang nàng theo, chàng là vệ sĩ. Tuổi thơ của nàng sao mà đẹp thế. Công chúa đang sống trong ký ức. Những buổi đi chơi xa chốn cấm thành, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của tự nhiên, trái tim nàng rung động. nàng muốn hét lên tìm sự đồng cảm thán phục, nhưng lúc đó chàng trai trẻ chỉ mỉm cười, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của nàng như muốn nói: hỡi cô bé, các vĩ đại nhất của tự nhiên hội tụ ở thế giới con người. Quyền phép vô biên đâu phải trong tay các vị thần mà ở trong tay em đó. Làm sao lúc đó công chúa hiểu hết chiều sâu thâm thuý của những ý nghĩ đó. Nàng chỉ có một điều, mọi ý nghĩ của mình phải được mọi người thừa nhận…
Thế chàng đi đâu sau khi cha em mất? chàng có biết chăng hiện tình đất nước? ”
Không trả lời, vị tướng trẻ nhìn vào mắt công chúa. Ôi đôi mắt thơ ngây ngày ấy, chàng trai nhớ lại - một bông hoa rừng chợt thấy làm ánh mắt em xốn xang. Một tiếng chim kêu, làm trái tim cô bé dạt dào cảm xúc. Sáu mùa lá rụng xa chốn kinh thành, chàng đâu có biết công chúa giờ đây lớn khôn là thế. Vẫn nụ cười xưa, vẫn giọng nói nhẹ nhàng, sao giờ đây đầy trách nhiệm. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ trong trắng, hiền ngoan mà sâu thẳm nỗi u hoài, trăn trở. “Thế là nàng không biết sao? Cha nàng mất, mẹ nàng sợ ta như mầm cây gọi nắng. Người muốn đày ta đi biệt chốn, lưu trấn biên thuỳ”. “ Thôi đừng nói nữa chàng ơi”, trái tim nàng thổn thức. Lòng dũng cảm, chí dời non, sự thông minh tuyệt vời mà ngày ấy công chúa vừa nhận thấy ở chàng, đâu đã mất. Giọng chàng âm vang, đầy khá vọng như xưa mà sao từng trải. Chàng không thanh minh cho sự vắng mặt mất mùa ứng thi mà như thấu tỏ tấm lòng. Công chúa ngây ngất khi nghe chàng nói,chợt nhận thấy trái tim mình từ đây vĩnh viễn thuộc về chàng. Công chúa như qua vừa giấc mơ, choàng tỉnh: “ Em không lo chàng không đạt được ấn soái trước ba quân., mà sợ chàng khó thoát khỏi sự ganh ghét của những kẻ nịnh thần trong triều chính”. Chàng chớp mắt như cảm nhận cả từng hơi thở đầy lo âu của công chúa.
Cuối cùng chàng nói: “Ta đã trăn trờ rất nhiều đêm, ta dám về đây xin ứng thi thì đâu còn sợ, nay thêm tình yêu của em như mầm cây trong đất đầy nhựa sống, kẻ nào hãm hại được ta”. Thế rôi ngày thi đã đến, lời tiên đoán của công chúa rất đúng. Không một chàng trai trẻ nào có thể so gươm đọ tài cung kiếm cùng chàng. Tất cả những câu hỏi hóc búa mà hoàng hậu cố tình giăng bẫy đều được chàng đối đáp trôi chảy. Không thể bắt tội chàng bằng những thủ đoạn trước đây, bà ta dùng quỉ kế: vu cho chàng dám tư thông trước với công chúa rồi quyết định hạ gục chờ ngày xét xử.
Mất mát của công chúa giờ đây sao quá lớn. Còn ai nữa đâu để gửi gắm niềm tin. Nàng làm sao sống nổi khi tưởng chừng như trên thế gian này chàng là tất cả. nàng đau khổ vật vã để rồi trước khi đi đến quyết định cuối cùng, theo cha về với thế giới vĩnh hằng, giữ được trọn tình chung thuỷ, công chúa qua ngục tối vĩnh biệt chàng trai.
Mới có mấy hôm mà trông chàng đổi khác, chàng như già đi trong bộ quần áo ngục tù đầy vẻ suy tư. Nhưng lạ sao đôi mắt chàng vẫn sáng, ánh lên một niềm tin mãnh liệt, vẫn dáng vẻ bình thản ung dung không gì khuất phục. công chúa thét lên trong tiếng nấc, nước mắt đẫm tay áo chàng trai.
Chờ cho người yêu qua cơn xúc động, cởi mở cõi lòng, chàng trai nhìn thẳng vào đôi mắt công chúa. Cái nhìn mới thương cảm nhưng nghiêm khắc làm sao? Nàng quyết định nông cạn thế ư, ánh mắt chàng chợt hỏi: Liệu cái chết của nàng có làm hoàng hậu thay đổi tâm can? Lẽ nào mọi người chốn kinh thành sẽ khóc thương nàng như một trang trang liệt nữ. Hay nàng chỉ thú nhận một điều bất lực, những quyết định bồng bột trẻ con. Nàng là một cô gái con bậc đế vương quyền quý mà hành động như một kẻ tầm thường quẫn chí vậy sao?
Nữa chứ…thiếu em chàng sẽ đau khổ biết chừng nào. Công chúa bình nghĩ lại. Họ quyết định phải sống, đấu tranh cho lẽ phải, trừng trị kẻ gian thần. Nhưng bằng cách nào đây, được nói một lời trước khi chết. Sợ mắc mưu vị tướng tài, bọn nghịch thần xúi hoàng hậu ra điều kiện: người nói đúng thì ta chém đầu, nói sai ta treo cổ.
Ngày xét xử cũng là ngày hoàng hậu vờ làm lễ tấn phong phò mã cho người xấu số. kẻ gian ngoan giả vâng lời tiên đế. Để xoa dịu nỗi uất hận của thần dân, hoàng hậu xuống chiếu cho dựng đài đăng quang và ngạo mạn tuyên bố:
- Nếu gươm kia không đủ sắc, đài treo cổ kia không đủ chắc, thì ngươi đùng là thần nhân, mệnh trời cho ngươi làm vua.
Chàng trai trẻ chỉ chờ có thế thôi.
Chàng cất tiếng:
Muôn tâu…?
Trái tim công chúa như thắt lại. khắp chốn kinh thành mọi người nín lặng tưởng vĩnh biệt chàng, phút chốc bỗng hò reo. Công chúa ngất đi vì sung sướng.
Tài trí thông minh và tình yêu đã giúp chàng trai chiến thắng
* * *
Vài chục thế kỷ đã trôi qua, trí tuệ giờ đây chắc đã đoán được câu nói của vị vương quân ngày ấy? Hơn thế nữa xin bạn có mấy lời bình.
Nhưng rồi một tai hoạ đã xảy ra đối với đất nước của ngài. Nhà vua tài trí thông minh đột ngột băng hà để lại một người con gái xinh đẹp, trí tuệ hơn người nhưng còn nhỏ dại. Trước khi chết, nhà vua chỉ kịp gọi hoàng hậu và công chúa đến bên giường căn dặn: hãy chăm lo công việc triều chính, tin dùng trung thần và nuôi dạy công chúa nên người,s au này tìm một vị phò mã tài đức để thay mình trị vì đất nước…
Nhưng chẳng bao lâu khi nhà vua qua đời, hoàng hậu vì ham quyền lực, lại bị bọn gian thần xúc hiểm đã không tin dùng những người tài giỏi, lưu đầy các trung thần.
Nỗi lo cho sự trường tồn của vương quốc biến thành nỗi u hoài trong ánh mắt công chúa, tuy nhiên không cản được sức sống mãnh liệt của tuổi xuân, công chúa càng lớn càng xinh đẹp. Nhớ lời cha dặn, vừa tuổi trăng tròn, nàng xin phép hoàng hậu tổ chức những cuộc thì để tìm người tài giỏi lập làm phò mã. Biết không thể từ chối được, hoàng hậu chấp thuận. Nhưng với bản tính hay ganh ghét người tài, hoàng hậu không để cho công chúa toàn quyền quyết định. Đã hai mùa dựng đài kén rể, không ít những chàng trai tài giỏi từ khắp mọi miền quê về kinh mong sánh duyên cùng công chúa. Những người thắng cuộc, đáng danh phò mã chưa kịp gặp công chúa trao lời hẹn ước, đã bị hoàng hậu tìm cách ghép tôi. Họ phải chọn một trong hai cách chết: hoặc bị chém đầu, hoặc bị treo cổ.
Dù rất thông minh nhưng công chúa bất lực, công chúa buồn lắm, nàng chẳng còn tâm trí nào chờ đón cho cuộc thi lần thứ ba này nữa. sắp đến ngày thì, bỗng một người cung nữ vào báo cho nàng biết, có một vị tướng trẻ tự xưng là người quen cũ, xin được gặp nàng để ứng thi. Vừa gặp chàng, công chúa nhận ra ngay, người đó chính là một bộ tướng rất giỏi mà cha nàng tin cẩn. Khi còn sống, cha nàng rất mực yêu chiều con gái, ông thường mang nàng theo, chàng là vệ sĩ. Tuổi thơ của nàng sao mà đẹp thế. Công chúa đang sống trong ký ức. Những buổi đi chơi xa chốn cấm thành, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của tự nhiên, trái tim nàng rung động. nàng muốn hét lên tìm sự đồng cảm thán phục, nhưng lúc đó chàng trai trẻ chỉ mỉm cười, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của nàng như muốn nói: hỡi cô bé, các vĩ đại nhất của tự nhiên hội tụ ở thế giới con người. Quyền phép vô biên đâu phải trong tay các vị thần mà ở trong tay em đó. Làm sao lúc đó công chúa hiểu hết chiều sâu thâm thuý của những ý nghĩ đó. Nàng chỉ có một điều, mọi ý nghĩ của mình phải được mọi người thừa nhận…
Thế chàng đi đâu sau khi cha em mất? chàng có biết chăng hiện tình đất nước? ”
Không trả lời, vị tướng trẻ nhìn vào mắt công chúa. Ôi đôi mắt thơ ngây ngày ấy, chàng trai nhớ lại - một bông hoa rừng chợt thấy làm ánh mắt em xốn xang. Một tiếng chim kêu, làm trái tim cô bé dạt dào cảm xúc. Sáu mùa lá rụng xa chốn kinh thành, chàng đâu có biết công chúa giờ đây lớn khôn là thế. Vẫn nụ cười xưa, vẫn giọng nói nhẹ nhàng, sao giờ đây đầy trách nhiệm. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ trong trắng, hiền ngoan mà sâu thẳm nỗi u hoài, trăn trở. “Thế là nàng không biết sao? Cha nàng mất, mẹ nàng sợ ta như mầm cây gọi nắng. Người muốn đày ta đi biệt chốn, lưu trấn biên thuỳ”. “ Thôi đừng nói nữa chàng ơi”, trái tim nàng thổn thức. Lòng dũng cảm, chí dời non, sự thông minh tuyệt vời mà ngày ấy công chúa vừa nhận thấy ở chàng, đâu đã mất. Giọng chàng âm vang, đầy khá vọng như xưa mà sao từng trải. Chàng không thanh minh cho sự vắng mặt mất mùa ứng thi mà như thấu tỏ tấm lòng. Công chúa ngây ngất khi nghe chàng nói,chợt nhận thấy trái tim mình từ đây vĩnh viễn thuộc về chàng. Công chúa như qua vừa giấc mơ, choàng tỉnh: “ Em không lo chàng không đạt được ấn soái trước ba quân., mà sợ chàng khó thoát khỏi sự ganh ghét của những kẻ nịnh thần trong triều chính”. Chàng chớp mắt như cảm nhận cả từng hơi thở đầy lo âu của công chúa.
Cuối cùng chàng nói: “Ta đã trăn trờ rất nhiều đêm, ta dám về đây xin ứng thi thì đâu còn sợ, nay thêm tình yêu của em như mầm cây trong đất đầy nhựa sống, kẻ nào hãm hại được ta”. Thế rôi ngày thi đã đến, lời tiên đoán của công chúa rất đúng. Không một chàng trai trẻ nào có thể so gươm đọ tài cung kiếm cùng chàng. Tất cả những câu hỏi hóc búa mà hoàng hậu cố tình giăng bẫy đều được chàng đối đáp trôi chảy. Không thể bắt tội chàng bằng những thủ đoạn trước đây, bà ta dùng quỉ kế: vu cho chàng dám tư thông trước với công chúa rồi quyết định hạ gục chờ ngày xét xử.
Mất mát của công chúa giờ đây sao quá lớn. Còn ai nữa đâu để gửi gắm niềm tin. Nàng làm sao sống nổi khi tưởng chừng như trên thế gian này chàng là tất cả. nàng đau khổ vật vã để rồi trước khi đi đến quyết định cuối cùng, theo cha về với thế giới vĩnh hằng, giữ được trọn tình chung thuỷ, công chúa qua ngục tối vĩnh biệt chàng trai.
Mới có mấy hôm mà trông chàng đổi khác, chàng như già đi trong bộ quần áo ngục tù đầy vẻ suy tư. Nhưng lạ sao đôi mắt chàng vẫn sáng, ánh lên một niềm tin mãnh liệt, vẫn dáng vẻ bình thản ung dung không gì khuất phục. công chúa thét lên trong tiếng nấc, nước mắt đẫm tay áo chàng trai.
Chờ cho người yêu qua cơn xúc động, cởi mở cõi lòng, chàng trai nhìn thẳng vào đôi mắt công chúa. Cái nhìn mới thương cảm nhưng nghiêm khắc làm sao? Nàng quyết định nông cạn thế ư, ánh mắt chàng chợt hỏi: Liệu cái chết của nàng có làm hoàng hậu thay đổi tâm can? Lẽ nào mọi người chốn kinh thành sẽ khóc thương nàng như một trang trang liệt nữ. Hay nàng chỉ thú nhận một điều bất lực, những quyết định bồng bột trẻ con. Nàng là một cô gái con bậc đế vương quyền quý mà hành động như một kẻ tầm thường quẫn chí vậy sao?
Nữa chứ…thiếu em chàng sẽ đau khổ biết chừng nào. Công chúa bình nghĩ lại. Họ quyết định phải sống, đấu tranh cho lẽ phải, trừng trị kẻ gian thần. Nhưng bằng cách nào đây, được nói một lời trước khi chết. Sợ mắc mưu vị tướng tài, bọn nghịch thần xúi hoàng hậu ra điều kiện: người nói đúng thì ta chém đầu, nói sai ta treo cổ.
Ngày xét xử cũng là ngày hoàng hậu vờ làm lễ tấn phong phò mã cho người xấu số. kẻ gian ngoan giả vâng lời tiên đế. Để xoa dịu nỗi uất hận của thần dân, hoàng hậu xuống chiếu cho dựng đài đăng quang và ngạo mạn tuyên bố:
- Nếu gươm kia không đủ sắc, đài treo cổ kia không đủ chắc, thì ngươi đùng là thần nhân, mệnh trời cho ngươi làm vua.
Chàng trai trẻ chỉ chờ có thế thôi.
Chàng cất tiếng:
Muôn tâu…?
Trái tim công chúa như thắt lại. khắp chốn kinh thành mọi người nín lặng tưởng vĩnh biệt chàng, phút chốc bỗng hò reo. Công chúa ngất đi vì sung sướng.
Tài trí thông minh và tình yêu đã giúp chàng trai chiến thắng
* * *
Vài chục thế kỷ đã trôi qua, trí tuệ giờ đây chắc đã đoán được câu nói của vị vương quân ngày ấy? Hơn thế nữa xin bạn có mấy lời bình.
0 nhận xét:
Post a Comment